Diễn đàn Kỹ sư điều khiển tàu biển Việt Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Biển xanh vẫy gọi

3 posters

Go down

Biển xanh vẫy gọi Empty Biển xanh vẫy gọi

Bài gửi by truonghh10c_tn3 Fri Jan 06, 2012 10:00 pm



Em đã nhận được mail anh gởi cho em chưa? Vui lắm kia, anh gọi cho em mãi mà không được nên tìm Internet công cộng. Anh có kinh nghiệm đi tìm tiệm Internet mà! Xuống cảng nào anh cũng đi tìm để còn chỉ chỗ cho anh em trên tàu nữa. Tìm mãi mới ra đó. Nhưng anh không biết tiếng Mexico, cũng may là nó hơi giống giống tiếng Anh nên anh đoán được. Mà bàn phím cũng đâu có chuẩn nên vừa đánh vừa tìm chữ đó. Khó nhất là chữ @, rủi là mật khẩu của anh lại có chữ @...
Hiệp say sưa kể để đến khi nhìn ra đường phố đã vắng ngắt, người chủ đã ngủ gục tự lúc nào. Hiệp sợ Anh Thụy buồn ngủ.
- Mai em có làm gì không?
- Mai em thi môn áp cuối, mốt em thi môn cuối.
- Anh xin lỗi nhé, anh làm mất thời giờ của em rồi! Mai mốt em thi xong anh sẽ trò chuyện với em nhiều hơn có được không? Chúc em học bài thi thật tốt!Chúc em ngủ ngon.
- Em cũng chúc anh ngủ ngon!
Dường như chẳng ai muốn gác máy, hai tiếng bye bye cứ vọng mãi.
Hai ngày sau Hiệp gọi điện, vừa cầm máy Anh Thụy đã hỏi:
- Hello! Có phải anh không?
- Sao em biết là anh?
- Em có linh cảm như thế, em cũng vừa thi xong, bây giờ anh kể chuyện thật nhiều cho em nghe đi! Mà anh đang ở đâu vậy?
- Trên nước em, cùng bang với em nữa.Anh đang ở cảng Houston đây!
- Thật là may quá! Lúc nhìn số điện thoại hiện lên máy em đã nghĩ như thế nhưng không dám hỏi. Anh em mình có thể gặp nhau rồi!
- Nhưng ở Mỹ thủy thủ không được đi bờ!
- Sao anh gọi điện cho em được đó?
- Không đi bờ nhưng có người bán card và mang điện thoại cho mình gọi. Ít máy mà đông người nên phải chờ lâu. Tàu đậu mấy ngày như thế này nếu được đi bờ thì anh sẽ đến thăm em liền.
- Sao lại không được đi bờ? Các nước khác anh được đi bờ tự do mà, có phải Mỹ sợ khủng bố không?
- Chỉ một phần thôi. Trước khi tàu vào cảng có hai coast guard ( lính biên phòng biển) lên tàu. Họ đi khắp các ngóc ngách của tàu để kiểm tra có vũ khí và ma túy hay không. Rồi đến kiểm dịch, vì đang mùa dịch nên họ kiểm tra rất kỹ. Đo thân nhiệt và hỏi han từng người. Sau đó đến kiểm tra cứu hỏa, cứu sinh và vệ sinh môi trường. Không có vấn đề gì chính quyền cảng mới làm thủ tục nhập cảnh. Làm thủ tục nhập cảnh mà không cấp giấy đi bờ. Tại công ty không yêu cầu cấp giấy đi bờ. Em biết vì sao không? Tại thủy thủ đi bờ hay trố lại ấy mà. Khi chính quyền cảng lên tàu làm giấy xuất cảnh, tàu thiếu người lại bị phạt. Trên tàu, thiếu người ảnh hưởng đến công việc, rồi chi phí cho cảnh sát và bao nhiêu rắc rối khác nữa. Nhiều đời chỉ vì lợi ích cá nhân mà làm ảnh hưởng đến người khác, để người nước khác coi thường người mình. Tức quá phải không? Trên đường tàu vào cảng, có hai cảnh sát mặc đồ đen thui như quạ trang bị máy điện đàm và súng ống đầy người đứng canh trên buồng lái cho đến lúc tàu cập cảng mới rời khỏi tàu. Tàu ghé cảng thì có 2 xe cảnh sát túc trực dưới chân cầu thang tàu. Thủy thủ không được đi khỏi tàu tàu 20m. Luật là luật thế thôi chứ tụi anh thường xuống đi dạo nói chuyện với cảnh sát. Họ cũng vui tính lắm, khi mình cần mua thứ gì thì nhờ cảnh sát gọi điện cho mấy người bán hàng mang lên tàu. Mấy người trong hội thánh còn mang quà xuống tặng cho người trên tàu nữa. Thích nhất là hình xếp, không được đi bờ, ở trên tàu chẳng có gì làm nên lớn nhỏ cặm cụi xếp hình như trẻ con.
- Anh ở đó lâu không?
- Được vài ngày nữa.
- Anh ghi địa chỉ cho em được không?
- Để làm gì? Anh ở đây chỉ có mấy ngày rồi đi mà!
- Em sẽ xuống thăm anh! Mai thứ bảy em không đi học!
- Đường xa lăm, em nói là hơn 3 trăm cây số mà!
- Tại em mới chuyển đến Marcos, nếu em còn ở San Antonio thì cũng gần chỗ anh. Nhưng em vừa thi lấy bằng lái, em tự lái xe đến được mà!
- Đây là cảng nhà máy dầu khí, không biết em có vào được không nữa?
- Em nghĩ không có gì khó lắm đâu!
- Vậy thì em ngủ sớm để lấy sức, em rủ thêm một người bạn nữa đi cùng cho vui và đường xa khỏi nguy hiểm hơn. Nếu vậy không chỉ mình anh mà các anh trên tàu cũng chuẩn bị đón em đó. Hẹn gặp lại.
Anh Thụy cũng thích gặp những người trên tàu. Xa nhà từ thời trung học, nơi xứ người mấy khi gặp được người gốc Việt. Gặp thì họ chẳng nói chuyện với người Việt Nam. Anh Thụy thấy thương và buồn cho những người đầu không chạm trời chân không chạm đất. Việc học bận rộn không còn chỗ cho nỗi buồn. Nhưng có những đêm mưa, ngồi một mình Anh Thụy thấy nhớ nhà da diết. Nhớ mái trường Minh Khai cổ kính, nhớ những ngày còn mặc áo dài trắng tinh khôi, tha thướt và nhớ bạn bè thời học sinh thân thương…Cái nắng Texas ngột ngạt bỏng rát cả mặt. Anh Thụy thấy nhớ và thích những cơn mưa Sài Gòn bất chợt. Hiệp gọi điện cho Anh Thụy đúng vào những lúc ấy. Thật là trùng hợp! Hiệp lắng nghe và chia sẻ. Nghe cái giọng trầm chậm rãi, Anh Thụy thấy thân thiện và ấm áp lạ. Khi Hiệp đi xa thì không gọi điện thường xuyên được. Hiểu nhau và tin tưởng nhau thì cần gì nói nhiều! Qua điện thoại Anh Thụy luôn được Hiệp cho nói chuyện với những người trên tàu nữa để nghe giọng nói của cả ba miền Bắc – Trung – Nam. Tuy xa nhưng hết sức gần gũi. Dù chưa tận mắt thấy nhưng qua điện thoại Anh Thụy cảm nhận được không khí vui vẻ , đoàn kết của những người con dễ mến thích đi đây đi đó, thích đè sóng cưỡi gió và ưa mạo hiểm. Những con người coi tàu là nhà, biển cả là quê hương, đất thiêng chỉ là nơi tạm trú…Sáng hôm sa Hiệp không phải đi làm. Các anh trong tổ chia chia nhau đi ca cho Hiệp đón Anh Thụy. Không được đi bờ mà có cô gái Việt Nam xuống thăm tàu thì không còn gì bằng! Các anh sẽ đi ca cho Hiệp mấy ngày luôn! Dù chưa gặp mặt Anh Thụy nhưng nghe giọng nói Sài Gòn nhẹ nhàng, từ tốn ai cũng thích. Nhất là những anh miền Bắc, cứ giật máy để nói chuyện, để trêu chọc.
Hiệp ôm điện thoại liên lạc với Anh Thụy . Anh Thụy đang trên đường đi đến.
Những đoạn đường vắng Anh Thụy gắn một đầu nghe nói chuyện với Hiệp.
-Anh kể chuyện cho em nghe đi! Chuyện về biển đó!
-Anh sẽ kể cho em nghe nhưng em đừng có mất tập trung khi lái xe nhé! Em đến đây nhớ chọn con đường thẳng mà đi cho gần nhé! Còn anh đi trên biển thì khác, đi theo đường thẳng chưa chắc gần hơn đường cong.
-Sao lạ vậy, anh nói em biết đi!
-Tại trái đất của chúng mình hình cầu nên mặt biển cũng cong. Đi trên biển mới thấy rõ độ cong của mặt biển. Xa xa có những chiếc tàu đang chạy nhưng chỉ nhìn thấy phần cột đèn và ống khói. Thân tùa thì khuất dưới nước như đang chìm vậy. Có người nói đùa là tàu ngầm. Vì tàu biển sử dụng hải đồ theo phép chiếu Mercato để vẽ hải trình. Do đó tàu luôn đi theo đường Ortho( cung vòng lớn). Đi đường cong gần hơn đường biển là vậy. Chỉ khi nào tàu hướng trùng với đường xích đạo mới đi theo đường thẳng.
-Mặt biển mênh mông, tứ phía đều là chân trời thì làm sao đi cho đúng đường hả anh?
- Tàu đi theo hải trình đã được phó hai kẻ trên hải đồ. Trên àu có la bàn. La bàn từ và la bàn điện. Dựa vào la bàn mà xác định hướng đi cho tàu. Tứ phía đều là chân trời nhưng đã có hệ thống định vị toàn cầu. Hệ thống cho biết kinh độ, vĩ độ và những thong số của các tàu khác đi trong bán kính mấy chục hải lí. Có kinh độ vĩ độ thì xác định được vị trí của tàu trên hải đồ. Vị trí trên hải đồ tương ứng vị trí trên quả đất. Nếu máy móc hàng hải bị hư hỏng hết , tàu anh cũng đi đúng hướng đấy!
-Dựa vào cái gì hở anh?
-Dựa vào trăng sao ấy! Ngắm trăng sao cũng xác định được vị trí tàu. Trăng thì chỉ có một còn sao thì có rất nhiều. Tùy theo từng mùa mà có các chòm sao tương ứng. Mùa xuân nhìn thấy chòm Đại Hùng Tinh, Thất Nữ, Sư Tử hay Nam Thập Tự. Trước và sau hạ chí có thể nhìn thấy các chòm Thiên Nga, Thiên Cầm, Thiên Ưng…Chòm Thiên Ưng có các sao Ngưu Lang. Chòm Thiên Cầm có sao Chức Nữ. Ngưu Lang và Chức Nữ lại nằm ở hai bờ của dải Ngân Hà. Trên Ngân Hà lại không có tàu thuyền hay chiếc xuồng con nào nên Ngưu Lang và Chức Nữ mãi mãi ở bên bờ sông nhìn nhau mà không được gặp nhau! Vào mùa thu thì dựa vào các chòm sao Tiên Hậu , Phi Mã, Nam Ngư…Trước và sau Đông chí thì dựa vào chòm sao Kim Ngưu, Song Tử…Cũng không khó lắm khi xác định các vì sao. Sao Vệ Nữ sáng xanh và sáng nhất trong các vì sao. Vì nó thường xuất hiện ở phía đông lúc bình minh hoặc phía tây sau lúc hoàng hôn. Sao ở gần thiên cực bắc là sao Bắc Đẩu. Đây là sao quan trọng nhất trong ngành hàng hải. Chòm sao có năm ngôi sao tạo thành hình chữ thập là chòm Thiên Nga. CŨng năm ngôi sao nhưng có hình W là chòm Tiên Hậu…Nhưng việc xác định vị trí tàu bằng thiên văn thì độ chính xác chỉ tương đối. Ở các vùng địa lí khác nhau thì từ trường trái đất khác nhau. Hướng bắc la bàn khác với hướng bằng điện từ và hướng bắc thật. Do độ lệch từ la bàn khác nhau nên người có nhiều kinh nghiệm mới hiệu chỉnh và điều khiển cho tàu đi đúng hướng cần thiết.
Đó là sự cố chứ bình thường chẳng ai dùng phương pháp ấy. Thời tiết bình thường thì hải trình không thay đổi. Khi gặp bão thì phải thay đổi hướng đi. Dựa vào những bản dự báo thời tiết trung tâm gởi đến mà thay đổi thích hợp. Bão lớn thì phải đi vòng để tránh tâm bão. Nhiều khi đi vào vùng biển lạ, lại gặp bão thay đổi phức tạp thì phải mua đường của các trung tâm dẫn đường uy tín trên bờ…
-Em là con gái không đi biển được chứ em cũng thích được như anh!
-Em có bao giờ đi qua xích đạo chưa? Em có biết những người đi biển băng qua xích đạo thì gọi là gì không? Là những con sói biển đó? Khi tàu qua xích đạo thì kéo mấy hồi còi dài. Những thủy thủ mới qua lần đầu cứ bị mấy người lớn hơn bảo phải chui qua thùng phuy hay vòng lửa rồi lấy lọ nồi bôi khắp người đen thui. Qua xích đạo rồi mới thấy khí hậu ở hai bán cầu khác nhau…Vùng biển xích đạo lắm mực nhiều cá vì ấm áp. Khi tàu vào luồn cá, cá chuồn cứ bay rào rào như chim ra hai phía mạn vầ trước mũi tàu. Hải âu bay theo tàu từng bầy để bắt cá, ăn no thì đậu trên tàu để nghỉ. Cá còn bay lên cả boong tàu. Sáng sáng đi dọc hai mặt boong nhặt cá tươi để nướng. Khi tàu qua vùng biển cá ngừ đại dương mới thích. Tàu vẫn chạy nhưng câu được cá mới hay. Mà toàn cá lớn, mỗi con mấy chục kí lô. Nhưng phải cho tàu chạy chậm mới câu được. Nếu vẫn đi với tốc độ bình thường thì kéo lên chỉ mỗi cái đầu cá. Cho tàu chạy 6 đến 7 hải lí là vừa. Câu không cần mồi. Bó một nắm lâu gà vào lưỡi câu. Phải dùng tời kéo cá lên mới nổi. Một con cả tàu ăn mấy ngày không hết. Cá tươi chế đủ món, ngon thôi rồi! Người Nhật và Hàn Quốc thích ăn món cá sasomi nên những vùng có cá ngừ đại dương thì thuyền trưởng đánh dấu trên hải đồ bằng bút chì đỏ. Để tàu khi có dịp trở lại vùng biển ấy thì câu tiếp. Em đã bao giờ thấy cá voi chưa?
- Thấy rồi nhưng chỉ ở trên tivi thôi. Anh thấy chúng ngoài biển à?
-Nhiều lắm, từ Madagasca đến Nam Phi nhiều có voi lắm! Cá voi chỉ sống ở xứ lạnh, vùng biển rộng và môi trường sạch. Cá voi cứ bơi song song với tàu mà vẫy lượn , sống lưng xám đen và cái đuôi khổng lồ cứ nhô cao lên khỏi mặt nước, xem thích lắm! Cá voi thích đùa giỡn với tàu. Khi thấy cá voi thủy thủ đoàn đang ăn cơm cũng bỏ đũa chạy hết ra boong. Vùng có cá voi thì biết liền. Cá voi phun lên trời những cột nước trắng xóa. Không phải cá voi thích phun nước lên trời mà chúng đang bắt mồi đó. Cá voi bắt mồi bằng cách há miệng bơi nhanh cho cá nhỏ và rong rêu cuốn vào, rồi ngậm miệng phun nước ra để giữ mồi lại. Con cá dài vài chục mét và nặng mấy chục tấn chỉ có bắt mồi như vậy mới no được. Những cột nước trắng xóa cứ phụt lên trời như vậy. Nhiều lúc có cột nước nhưng không phải của cá voi mà là vòi rồng. Đó là khi hai ngọn gió ngược nhau tạo nên vòng xoáy. Nước xoáy thành cột trắng xóa. Khi gió lớn thì cột nước cao đến mấy chục mét, có khi còn cuốn cả tôm cá dưới biển lên nữa đó. Đi biển thấy vòi rồng là chuyện bình thường…
Hiệp kể mãi, Anh Thụy nghe mê mẩn nên nhiều lúc bị lạc đường, dù rằng con đường này Anh Thụy đã đi xe buýt mấy lần. Con đường dẫn ra bãi biển đẹp. Anh Thụy rất thích biển, mỗi khi nhớ Hiệp là Anh Thụy ra biển. Ra biển để tìm lại những kỉ niệm đáng yêu. Cùng chạy nhảy tung tăng trên sóng nước, cùng sánh vai bước trên cát trắng mịn êm dịu bàn chân, gió biển thổi tung làn tóc rối…Ra biển càng nhớ quay quắt. Nhớ cũng hạnh phúc.
Còn Hiệp mỗi lần đến một cảng của vùng đất mới việc đầu tiên là gọi điện cho Anh Thụy. Hiệp không biết tại sao lại thích kể chuyện cho Anh Thụy nghe nữa. Hiệp kể về những chuyến hải hành, về cuộc sống của người thủy thủ trên biển. Có lẽ đồng cảm và cùng chung sở thích nên hai người yêu nhau và nói với nhau không hết chuyện. Nói chuyện để biết được sức khỏe của nhau. Sức khỏe biểu hiện qua lời nói, tiếng cười cao hay thấp, đục hay trong…Nói chuyện thấy được tam hồn của nhau và càng hiểu nhau hơn. Hiệp gọi điện để nghe được giọng nói trong vắt mềm mại của Anh Thụy cho vơi đi nỗi nhớ. Thời gian làm cho nỗi nhớ đầy theo năm tháng. Khoảng cách làm cho tình yêu thêm cháy bỏng. Nỗi nhớ càng cồn cào hơn vì xíu nữa Hiệp sẽ gặp được người thương yêu, suốt ngày mong nhớ.
Hiệp mang chiếc hộp màu đỏ vuông vức có chiếc buôc chiếc nơ tím xinh xắn. ên trong đựng chiếc vòng ngọc. Chiếc vòng xanh óng ánh gợn lên vài vân trắng ngà như mây bay giữa bầu trời thu. Chiếc vong mà Hiệp tìm khi lên đất HongKong. Cũng vì mua vòng ngọc mà chút xíu nữa Hiệp bị trễ chuyến tàu. Anh Thụy sẽ thích nó. Da mịn và trắng hồng. Anh Thụy đeo chiếc vòng ngọc này ngọc càng xanh hơn. Ngày trước Anh Thụy thích đeo vòng nhựa. Mấy năm rồi không gặp không biết tay Anh Thụy có lớn lên chút nào không? Hiệp lấy bông ép lau lại cho bóng. Lau xong Hiệp ôm vào người rồi nhắm mắt và ngĩ một câu nói thật hay, thật tình tứ trao chiếc vòng cho Anh Thụy. Lúc ấy tim Hiệp sẽ đập loạn nhịp, còn cảm xúc của Anh Thụy sẽ như thế nào? Hiệp đang tưởng tượng ra cảnh lãng mạn nhất thì chuông điện thoại reo. Hiệp giật mình bốc máy lên nghe. Đầu kia giọng Anh Thụy ngọt ngào:
-Em đã đến cổng cảng rồi nhưng không vào được, anh cho em số máy của đại lý để em liên được không?
-Số máy của đại lý 6657481
Anh Thụy gọi ngay cho đại lý, nhờ đại lý xin giúp giấy qua cổng. Hơn hai tiếng đồng hồ mới làm xong giấy. Cảng nhà máy nên vào rất khó, người Mỹ ngán nạn khủng bố. Anh Thụy vào được cổng nhưng không biết tàu Hiệp cập ở cầu nào. Anh Thụy không còn liên lạc với Hiệp được nữa. Người cho mượn máy đã xuống tàu lấy máy trở lại rồi. Cảng rộng mênh mông, cả trăm cầu không biết đường nào mà lần, Anh Thụy phải gọi điện cho đại lý nhờ đại lý chỉ đường. Khi Anh Thụy vừa thấy tàu của Hiệp thì tàu cũng vừa cởi dây. Lịch thay đổi đột xuất, tàu sang Florida để nhận thêm hàng. Con tàu đang hú còi inh ỏi Hệp ôm chiếc hộp cứ dõi mắt về phía cổng, nghe ruột nóng cồn cào. Không chỉ có Hiệp mà anh em trên tàu với quần áo chỉnh tề đứng đón Anh Thụy từ sớm, khi tàu rời cảng vẫn còn đứng vẫy tay. Anh Thụy có nhìn thấy không?
Đằng xa có chiếc xe băng băng lao tới. Thủy thủ càng vẫy mạnh tay, có phải là Anh Thụy không?
Anh Thụy dừng xe rồi xô cửa bước ra nhưng không còn kiệp nữa rồi. Con tàu đang từ từ rời cảng Anh Thụy còn kịp nhìn thấy Hiệp và thủy thủ đứng thành hàng bên boong vẫy chào. Anh Thụy rất hạnh phúc nước mắt lăn dài xuống má. Anh Thụy cầm chiếc nón trắng vẫy chào trở lại. Sóng đánh cầu tàu, bọt nước làm ướt cả mái tóc đen dài óng mượt nhưng Anh Thụy đâu có hay. Anh Thụy cứ vẫy mãi cho đến lúc con tàu khuất dưới mặt biển cong cong. Trái đất tròn mà! Ngoài kia đại dương cũng đang vẫy vẫy…
truonghh10c_tn3
truonghh10c_tn3
Ordinary Seaman

Tổng số bài gửi : 5
Điểm kinh nghiệm : 2
Ngày tham gia : 20/05/2011
Nơi làm việc : Thủy Thủ
Đến từ : Bình Định

Về Đầu Trang Go down

Biển xanh vẫy gọi Empty Re: Biển xanh vẫy gọi

Bài gửi by huythang_kaka Mon Mar 26, 2012 9:50 pm

đây là trích đoạn nằm trong "sóng biển rì rào" của Trương Anh Quốc mà,,,
huythang_kaka
huythang_kaka
Ordinary Seaman

Tổng số bài gửi : 12
Điểm kinh nghiệm : 11
Ngày tham gia : 21/02/2012

Về Đầu Trang Go down

Biển xanh vẫy gọi Empty Re: Biển xanh vẫy gọi

Bài gửi by ngoctung35 Wed Aug 08, 2012 1:37 pm

hay quá....tâm trạng chung người đi biển...
ngoctung35
ngoctung35
Carpenter

Tổng số bài gửi : 34
Điểm kinh nghiệm : 26
Ngày tham gia : 18/03/2012

Về Đầu Trang Go down

Biển xanh vẫy gọi Empty Re: Biển xanh vẫy gọi

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết