Diễn đàn Kỹ sư điều khiển tàu biển Việt Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

+3
soibien06b
laodai
duchuyvu
7 posters

Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by duchuyvu Sat Nov 20, 2010 9:02 pm

Chúng tôi là những thủy thủ lấy tàu làm nhà, biển là quê hương, cuộc sống lênh đênh theo những chuyến hàng đến khắp các đại dương xa xôi, từ Nhật bản, Hàn quốc, Nga, Trung quốc, xuôi xuống phía Nam là Malaysia, Philippines, Indonesia, Singapore, Papua Newguine, sang cả các vùng biển Ả rập, Lục địa Đen Châu Phi, Cuba, Châu Âu già nua, các nước thuộc Đông Âu cũ ..., mỗi nơi chúng tôi đi qua là những kỉ niệm không bao giờ quên, vui có, buồn có, sợ có. Sợ nhất là những cơn bão biển, những con lốc bất ngờ đem theo dưới lòng đại dương bao la biết bao bạn bè của chúng tôi. Nhưng biển cũng là mẹ hiền mỗi khi trời yên biển lặng để chúng tôi tha hồ đắm chìm suy tư về nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ, vợ con, bạn bè. Và chả biết làm gì để cho vui, chúng tôi câu cá !

CHUYỆN THỨ NHẤT - CẨU CÁ BẰNG CẦN CẨU CỦA TÀU

Lần đó (bây giờ chả nhớ là năm nào, hình như là 1991), tàu đang neo ở Cảng Aden - nước Yemen, chờ trảhàng, bọn tôi bắt đầu giết thời gian bằng cách đùa với bọn cá biển. Chúng tôi lấy lõi của que hàn, uốn cong, mài nhọn đầu - tất nhiên, cột vào cuộn dây nilon và đầu kia cuộn với một ống tròn, mồi là 1 miếng thịt heo to tướng (dĩ nhiên là tàu đang neo ngoài khơi, chứ mà đậu trong cảng mấy chú Ả rập nhìn thấy thịt heo là ngã lăn ra xỉu mất) và vô tư mà thả xuống. Chả cần phải “ông mê” lâu, lão Hợp xoăn la làng: ”Chúng mày ơi, cá nó đớp kìa”, chụp lấy cái ống, giữ chăt và xông dây ra, chả biết con quái gì mà nó chạy gớm thế, thôi cứ từ từ dìu em đã, trời lúc đó sao mà nó nắng thế - 2 giờ chiều mà, nhìn xuống biển thấy một cái gì xám xám, to đùng, lạ chửa, mình thu dây bắt đầu hơi căng một tí để định ngắm dung nhan nàng, thi nàng xấu hổ lại lôi chạy mất. Cứ khoảng nửa tiếng nàng lại để bọn tôi dìu, nhưng mà có phải là một chỗ đâu, cô nàng đỏng đảnh lôi chạy tứ tung, bọn tôi hãi hùng nhất là cái đoạn “em” lôi dây chui xuống lườn tàu, mà con tàu của chúng tôi đâu có nhỏ bé cho cam, dài cỡ 150m rộng 21m sức chở 15.000DWT màCá Ðuối họ Ray Mantacứ thế này thì làm sao đây. Thôi thế này, cứ mỗi 10m phân công một thằng tiếp sức với nhau mà chạy quanh tàu đua với “em”, và … cứ thế đến ... 6h chiều thì “em” chịu cho chúng tôi xem ... bụng. Ôi trời ơi, một em cá Ðuối bành ky nái, bọn chúng tôi thằng này nhìn thằng kia và hỏi: "Mang nó lên bằng cách nào? chiến lợi phẩm vật vã với nó đúng 4 tiếng đồng hồ chẳng lẽ cắt dây bỏ lại trả về cho Hải Vương ?". Và sáng kiến nhảy ra: QUAY NGANG CẨU TÀU Ở HẦM SỐ 5 RA, THẢ MỘT LƯỚI (VÕNG) CẨU HÀNG, MỘT THẰNG THEO VÕNG XUỐNG, DÌU “EM” VÀO LƯỚI. Khi ngón cái của nó trỏ trỏ lên, bọn tôi kéo nó lên cùng chiến lợi phẩm khủng khiếp. Nó nằm đó, một con Ðuối ước chừng 300kg, và khiếp quá, cái mùi của của đến tận bây giờ còn “vương vấn mùi hương”, nó khai và nó hôi. Tiến hành thôi, dao nào thớt nào để làm thịt nó đây, thôi thì cứ khứa, cứ chặt và làm gì (?), ... tất cả là phơi khô. Thật là đích đáng cho mấy thằng ham câu. Bơm nước biển lên rửa tàu gần chết, thuyền trưởng chửi ầm ĩ !

CHUYỆN THỨ HAI – LÀM NƯỚC MẮM

Tàu vẫn chưa vào cầu trả hàng được, lại câu. Lần này là một “em cá thu cam -Cá Thu Ðuôi Vàng nặng 125kgTuna YellowFin”, nó giống cá Thu bình thường ở màu xanh trên lưng, còn hai bên lườn là màu cam rất đẹp, lần này thì chỉ mất chừng 2 tiếng đồng hồ là bọn tôi dìu được em lên boong, cả tàu 25 con người nhai “em cá thu cam” tuần lễ mới gọi là hết ! Mà đã hết đâu, mấy thằng chọi con lại ngứa tay, hết ca trực rồi mà đi bờ chơi lại không được (tàu neo ngoài biển, làm sao đi), lại câu. Trời ạ, cái xứ này sao mà lắm cá thế không biết, trời cho của mà không biết hưởng, lười đâu có thứ lười thế, cứ ỷ vào mấy cái thùng dầu và vênh râu chờ thời. Thế mới thấy thương cho ông cha mình quá, cả đời lặn lội thân cò, mấy khi được miếng ngon mà hưởng, rồi thiên tai, giặc giã liên miên. Nghĩ mà tức phải trả thù dân tộc thôi. Thằng em rủ :”Tao với mày hai đứa hai dây, câu”. Nhìn hai cái dây của nó mà hết hồn, mỗi cái 10 lưỡi, nhỏ thôi, "Ừ thì câu !". Mồi là mấy miếng cá cắt nhỏ thả xuống là giật lên, cá nục và cá bạc má mỗi dây cỡ chừng 8 con, gỡ lâu quá lại réo mấy thằng em: “Ra đây mà xem; Con gì nó ở dưới kia; Nó đưa cái lưng lên trời; Ấy là đàn cá”, bọn chúng bèn xúm lại, loay hoay với lưỡi và dây và kéo. Bọn còn lại thì chuẩn bị nồi và gia vị, những “em” đầu tiên còn đem đi rửa cẩn thận rồi mới vào nồi, những “em” sau thì cứ ở dưới biển lên và một chục con a-lê-hấp ào vào nồi giãy cùng với dây, vả lại cái trò xì xụp mãi thì rồi cũng ngấy đến tận óc o, làm sao mà hết được. Hai ngày trời câu, nhìn đống cá mà hết hồn hết vía, làm gi với cái của nợ này bây giờ. Đúng là trong cái khó mới ló ra cái khôn. Lênh đênh từ Việt nam sang đến Hồng Hải mất gần hai tháng rời, rồi còn phải chờ cầu vào trả hàng, ăn nước muối chấm rau hơn mười ngày nay rồi, nhớ nước mắm muốn chết, mà cái thứ “fish sauce - nước mắm” cổ truyền ấy người Việt Nam mình làm sao mà quên được. Bọn kia nó nghe mùi là nó nhắm mắt, bịt mũi chạy chứ lúc này mà chúng mình được hít cái mùi ”Phan Thiết Phú Quốc” một tí, nhỉ ? À đúng rồi, làm nước mắm đi. Cá đây, muối đây, thiếu muối thì order muối, gì chứ muối thì không thiếu. Và điều gì đến là ắt sẽ đến, vài ngày sau, cả tàu đầu tiên là ngửi thấy mùi thoang thoảng, rồi nằng nặng ... rồi mùi nặng hơn, rồi thối hoăng. Thuyền trưởng sai mấy thằng đi tìm xem nó là cái gì, được báo cáo: ”Nó là mùi nước mắm đang dậy”, thì cha chửi ầm lên (lại chửi), nhưng chợt giật thột, đúng rồi, ăn mãi nước muối làm sao được. Và cho đến khi được nếm thành quả của anh em, lão gật gù: “Ừ, được đấy, có còn hơn không”. Đúng là ... Sau cái đận ấy, đám cá nục và cá bạc má nhảy vào FIGO của tàu mà nằm và cả tàu ăn đến sáu tháng sau mới hết. Bây giờ nhìn thấy mấy cái con quái đó vẫn kinh.

CHUYỆN THỨ BA - CÁ MẬP TẤN CÔNG.

Tàu đang lừ lừ chạy trong vùng biển Ả Rập, ông Cung già – máy trưởng - buồn tình (lại buồn !), bảo : “Câu, chúng mày ơi”. Nói là làm, ông lôi đồ nghề ra. Cha mẹ trời đất quỉ thần thiên địa ông bành tổ ơi ... ơi ...Một cái gì với ba cái móc nhọn hoắt, ôi trời ơi, đúng rồi, cái thứ này đúng là cái móc thịt heo mấy bà ngoài chợ xài hoài đây mà. “Chứ chú câu giống gì đây ?”, ông Cung với nụ cười méo mó “Hè hè hè, mi không biết a, ta sẽ cho chú mày biết, đừng có hỏi nhiều”. Một đoạn thẻo hơn một thưóc là một cuộn cáp nhỏ, được gia cố thêm ở phía ngoài là những dây thép cuốn tròn xung quanh, khoảng 200m dây nilon bằng cổ tay bọn tôi gắn với đoạn thẻo ấy. Hãi quá: “Chú định câu Hải Vương à, hay là mời Tiên cá lên tàu cho anh em thỏa sức ngắm nhìn ?”. Ông lặng lẽ móc một cục thịt heo 1kg vào ba cái móc rồi ra sau lái cột vào tời neo ... và thả xuống đoạn dài khoảng hơn 100m và ... đi vào buồng uống rượu.

Tàu cứ xình xình chạy, biển êm, tới ca ai ngưới đó đi, đi xong vào nghỉ và ra thăm chừng. Chẳng có con mẹ gì ! Một tuẩn lễ ... Một thằng em buồn (lại buồn !) lần này là muốn làm thơ ngoài biểnchứ không muốn làm thơ trong toa-lét tàu, nó ra sau lái trút nỗi buồn xuống bọn cá (thằng này sáng tác ra thêm một cái khoái nữa ngoài tứ khoái mà ta đã biết) và chợt thấy xa xa có cái gì nhấp nhô cùng với sợi dây. Nó nhìn mãi, nhìn mãi ... chả hiểu là cái giống gì và chợt nó rú lên hãi hùng nhưng đầy phấn khích: ”Cá mập” (chả biết lúc nhìn ra được là cá Mập nó có kịp gài cúc quần không nữa ...). Lập tức cả tàu nhốn nháo. Gã phó hai lệnh giảm tốc độ tàu. Giời ạ, chạy chừng 9 knots chứ mấy mà giảm với tăng. Bọn tôi lao tới, bác Cung cũng lao tới, bọn không đi ca cũng lao tới và mở mắt thật to ... mắt chữ O mồm chữ Ô, mặt mũi xanh như đít nhái, và ... cùng trố mắt cả loạt với nhau, hệt như chúng ta xem đánh tennis, cả vạn cái đầu cùng tới lui với trái banh nỉ, quái vật của biển sâu à ? Hai thằng xúm lại quay tời neo, đếch được, nặng quá không thể nào quay được chúng mày ạ. Chợt bác Cung la: “Bảo bọn máy cấp điện cho tời neo”. Rầm… rầm….o…o…o…. tời neo bắt đầu quay, khoảng cách thu ngắn lại chừng nào thì hình dạng con thú rõ chừng đó. Đúng là nó rồi chúng mày ơi, con thú bắt đầu chống trả với máy móc của con người, nó lao qua bên này rồi lao qua bên kia với tốc độ khủng khiếp, quyết liệt vô cùng, không lẽ lại thua cái lũ hai chân sao ? Và cuối cùng sức máy đã thắng sức thú. Nó đã được kéo sát vào đuôi tàu nhưng bọn tôi cố gắng tránh cho nó va vào chân vịt tàu, khéo lại nát bét ra thì hỏng to. Làm thế nào đưa nó lên đây, cái lỗ để xông dây neo quá nhỏ so với hình dạng của con cá, và ... cẩu của hầm 5 lại được đưa ngang ra, một đoạn dây nối với cáp cẩu được đưa xuống, loay hoay một lúc lũ chúng tôi cũng cột được con quái vật vào cẩu tàu, thận trọng dìu “Em” lên mặt boong, nhẹ nhàng để "Em" xuống, tất cả các “Em Hai Chân” đều dạt ra xa, chờ đến khi “Em” này ngáp cái cuối cùng mới dám “Hò dô ta” xông vào. Đến lúc này thì máu, nhớt của con cá mới là khủng khiếp. Nó tanh, thối cả tàu. Con quái vật nằm một đống, uớc chừng dài 3m, khoảng 900kg, cái miệng lởm chởm răng trắng hếu, nhọn hoắt, cả bọn nhìn nó mà sởn da gà, nó mà dậy được nhỉ, một cái đợp của nó thôi ... thì. Bác Cung lạch bạch đi tới : “Mẹ nó, con này thì ăn uống làm sao được, của tao thì để tao”. Lập tức con dao trong tay Cụ xén một phát đi cái vây lưng, phát thứ hai vây bên và phát nữa, phát nữa ... con cá đã trụi thui lủi không giống hình dạng là nó từ khi mẹ nó đẻ nó ra nữa thì Cụ ngừng tay. “Chúng mày xẻ nó ra, vứt xuống biển đi, mấy thằng bạn nó đang chờ nó đó”. Cụ thu chiến lợi phẩm và đủng đỉnh đi vào buồng, rồi Cụ lại đủng đỉnh leo lên boong cao nhất và ... phơi chiến lợi phẩm. Quan có khác, miệng quan có gang có thép. Bọn lính lại phải bơm nước biển lên, rửa tàu gãy lưng mà vẫn còn mùi khai thối. Chả bõ cho “Bọ” cẩu mày lên, giờ phải rửa tàu vì cái mùi của mày, biết vậy “Bọ” câu mấy thằng Nhám như bữa trước cho đã, “Bọ” câu lên rồi thả xuống mà lại hay đấy, nhỉ.

Ôi trời ơi, chuyện câu kéo còn dài lắm mà mình nghĩ thế cũng đủ hầu chuyện được một vài trống canh cho các bạn coi chơi, chuyện câu kéo của dân thủy thủ ấy mà, đâu phải dân chuyên nghiệp nên có gì không phải xin các bác đánh hai chữ Đại xá cho cũng đủ cho đệ đây vui lắm rồi. Tất cả các chuyện trên đây không phải là chuyện con cháu Bác Ba Phi đâu, rất thật đấy !

LVT[img][/img]
duchuyvu
duchuyvu
Able Seaman

Tổng số bài gửi : 22
Điểm kinh nghiệm : 29
Ngày tham gia : 24/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by laodai Thu Nov 25, 2010 2:24 am

Chú Huy sưu tầm ở đâu ra mà hấp dẫn đó. Cứ thế phát huy.
laodai
laodai
Deck Cadet

Tổng số bài gửi : 70
Điểm kinh nghiệm : 24
Ngày tham gia : 11/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by soibien06b Tue Nov 30, 2010 1:53 am

heeeee! được đó chú Huy
soibien06b
soibien06b
Second Officer

Tổng số bài gửi : 206
Điểm kinh nghiệm : 85
Ngày tham gia : 21/03/2010

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by lophh08b Sat Jan 08, 2011 3:59 pm

cảm ơn Bác Huy nhiều. không biết nút thank ở đâu hết đó Bác ạ?


Được sửa bởi lophh08b ngày Sun Mar 06, 2011 10:15 pm; sửa lần 1.
lophh08b
lophh08b
Able Seaman

Tổng số bài gửi : 22
Điểm kinh nghiệm : 24
Ngày tham gia : 30/07/2010
Đến từ : viet nam

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty cảnh cáo chú em hh08b

Bài gửi by duchuyvu Mon Jan 10, 2011 10:42 pm

chú nào hh08b mà xưng hô với anh nghe có vẻ láo thế. Đàn em ma mà dám gọi anh là chú à. chú em xưng hô cho cẩn thận nghen. cảnh cáo lần đầu đấy Twisted Evil
duchuyvu
duchuyvu
Able Seaman

Tổng số bài gửi : 22
Điểm kinh nghiệm : 29
Ngày tham gia : 24/06/2010

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by lophh08b Sun Mar 06, 2011 10:19 pm

hi
cám ơn Bác Huy nhắc nhở.
em có vẻ láo he. láo không?hehe.ặc ặc :lol: :lol: :lol: :lol:
lophh08b
lophh08b
Able Seaman

Tổng số bài gửi : 22
Điểm kinh nghiệm : 24
Ngày tham gia : 30/07/2010
Đến từ : viet nam

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by galaxyship Fri Apr 22, 2011 10:03 pm

hay tuyệt
galaxyship
galaxyship
Ordinary Seaman

Tổng số bài gửi : 1
Điểm kinh nghiệm : 0
Ngày tham gia : 22/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by nangchaysonthanh Fri Apr 22, 2011 11:33 pm

Tiền bối kiếm đâu ra những câu chuyện thú vị quá.tại hạ chưa ra trường nhưng nghe câu chuyện của tiền bối xong là thấy me...mê rùi.dân biển cả thì buồn có_vui cũng đầy thế nhưng nhiều lúc nghĩ đến cái " oách " khi đứng trước biển cả mênh mông là tài hạ muốn xông ra khỏi cái "nhà tù" đại học này liền để được như các tiền bối thôi....tiền bối cố gắng sưu tầm những câu chuyện thú vị hơn nữa để những kẻ như tại hạ đây có động lực để xây dựng niềm đam mê của mình nhé
nangchaysonthanh
nangchaysonthanh
Able Seaman

Tổng số bài gửi : 23
Điểm kinh nghiệm : 25
Ngày tham gia : 22/04/2011

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by motthoidaxa12a2 Sat Jun 18, 2011 10:44 am

Trong một cuộc thi để tìm người can đảm nhất thế giới do Guiness tổ chức tại New York, với thành phần tham dự gồm Nhật Bản, Trung Quốc, nước chủ nhà Mỹ và Việt Nam, cộng với lượng khán giả hàng trăm ngàn người ngồi chật ních sân vận động - tất nhiên ko thể thiếu giám khảo Guiness.
Đoàn TQ (ta đều biết TQ nổi tiếng về xiếc), khai màn bằng việc cho Hồ Cẩm Đào bằng màn đi dây ko bảo hộ, ở độ cao 100m, đi được chưa đầy 2 bước, mặt Hồ Cẩm Đào tái mét, run lật bật và rơi xướng đất như chym gãy cánh, trong chốc lát 1 vùng sân vận động bê bết tiết canh + đậu hũ. Khán giả trên sân hô hào, gào thét ném dép vào đám tiết canh, "đã nhát mà cứ thích xông pha trận mạc, đã ngu mà cứ thích làm thầy (để dạy nước khác)" die đi cho thế giới an bình.
Tiếp theo đến Mỹ, 2 anh chàng cao bồi, chĩa xúng vào nhau, cứ thay phiên khai hỏa, ai gục trước coi như bên đó thua, khán giả Mỹ đã quen với "đặc sản Mỹ" này, nhưng cũng rất hồi hộp và lo sợ. Tiếp theo là đoàn Nhật Bản, họ cho 1 anh chàng mặc áo đen, cầm kiếm sáng loáng, đứng phun rượu vào kiếm rồi bình tĩnh rạch bụng, kéo ra đoạn ruột dài đúng 7m, trên khán đài khán giả kêu gào thảm thiết, kích động dữ dội, một số ít nhắm mắt, một số ngất xịu, cảnh tượng thật kinh hoàng. Bán giám khảo Guiness định dừng cuộc thi và trao luôn cái danh hiệu cho anh chàng Samurai Nhật, nhưng nghĩ đã thi thì thi cho trót, thôi thì đoàn Việt Nam thi xong rồi công bố cũng chẳng muộn, vì đường nào mà Nhật chẳng vô địch.
Tối đoàn Việt Nam rat sân, 1 người nông dân gầy gò ốm yếu, nhìn có vẻ lam lũ và tội nghiệp. thấy thế khán giả trên sân cười ồ vì nghĩ ôi dào! anh này giỏi lắm là.... họ vừa cười vừa xem anh này làm gì. Bất ngờ bác nông dân khiêng ra một thứ gì dài dài, to to, trên có dòng chữ "belong to US Army, Keep out of children's reach". rất thuần thục, bác ấy dạng 2 chân ngồi lên cái thứ 'tránh xa tầm tay trẻ em" ấy và cưa. "Một phong cách trẻ, một phong cách xì tin". Bác cứ càn mẫn cưa đi cưa lại, quá điệu nghệ, khán giả thì há hốc, mắt chữ A, miệng chữa O, tập trung chằm chằm, mặc dù ko biết bác ấy làm gì, nhưng thấy cưa điệu nghệ wa...có người còn thốt lên " Oh, my Sawyer, you're sawing my heart...my Darling..mu...o...a..k..chụt..chụt"..
được hơn 5 phút, bác ấy lại lấy 1 ca nước dội lên, khán giả lại nghe tiếng xèo xèo, thật điệu nghệ, thật proud of you !!!
Ban giám khảo Guiness cũng ko biết bác đang làm gì, đợi đến làn thứ 10, khi bác hết nước và đi múc ca khác, ban giám khảo mới mò đến, người thì cúi sát mặt để nhìn, người thì kê mũi vào rãnh cưa để ngửi, người thì cố dang tay ôm thử xem có ôm hết ko, thế nhưng họ cũng chặng biết là thứ gì, chỉ biết nó có vỏ bằng sắt, có vẻ giống giống cái thứ mà quân đội Mỹ hay đưa lên B52 rồi thả xuống để nghe tiếng nỏ tách tách cho vui tai. Họ chợt nghĩ "chẳng lẽ lại là thứ 'đó', nhưng mà nếu thứ đo, ai đủ can đảm ngồi mà cưa"..Haizaaa - họ thở dài. đến khi bác nông dân cầm ca nước đi tới, moi người mới súm lại hỏi, "bác đang cưa cái gì vậy, các chuyên gia của chúng tôi đã nghiên cứu kỹ mà chẳng biết nó là cái qoái quỷ gì !!!?" "Mà nói thật với bác, chúng tôi cũng chưa thấy cái sự gan dạ của bác nó nằm o83 đâu cả !"
"Sự gan dạ của tôi nằm trong mấy trăm kg thuốc mà các ông nhét dấu trong cái mỏ sắt chết tiệt này nè, đã có ý giúp đỡ nông dân Việt Nam thì gửi thẳng mấy trăm kg thuốc qua đường chuyển phát nhanh cho chúng tôi, ai lại cho nhét thuốc vào cái cục sắt này rồi bảo binh sĩ đem lên máy bay mới cho rải xuống, các ngài giàu mà dốt quá, làm vậy theo như hiểu biết khoa học vĩ đại của tôi thi khi quà mà các ngài gửi, đụng vào đất nó sẽ bị "chia nhỏ" ra, nông dân chẳng biết đâu mà nhặt, đó tôi nói có sai đâu, có mấy món quà các ngài gửi tặng đã bị nổ rồi đó, khi thấy máy bay của các ngài bay wa, tôi xông ra giành mãi mới được quả này, nay đem đi thi đó"..
Mải hăng say thao thao bất tuyệt, đến khi ngoảnh lại thì ko còn 1 ông giám khảo nào, khán đài thì vắng, người nông chỉ biết ngơ ngác gãi đầu !!!
Sau đó, nghe nói bác này là người VN đầu tiên nhận giải kỷ lục Guiness thế giới.!
motthoidaxa12a2
motthoidaxa12a2
Deck Cadet

Tổng số bài gửi : 107
Điểm kinh nghiệm : 55
Ngày tham gia : 12/05/2010
Nơi làm việc : Inlaco SG
Đến từ : Nghe An

Về Đầu Trang Go down

Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm) Empty Re: Tản mạn niềm vui nỗi buồn của thủy thủ tàu viễn dương (sưu tầm)

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết